Ly hôn rồi, cô ấy chỉ bớt việc chăm sóc một kẻ tính tình không tốt mà thôi. Đàn ông không nên chờ con cái lớn rồi, mới biết trân trọng vợ mình. Khi con còn nhỏ, bạn tưởng rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Khi bạn có lỗi lớn đến đâu, cô ấy cũng sẽ nhường nhịn bạn, bao dung bạn vì con cái. Chương 75: Tao nhất định sẽ lột da con hồ ly tinh đó ra. Một buổi tối, Yến Thanh Ti trôi qua thật muôn màu muôn vẻ mà Yến gia thì trôi qua cũng thật sinh động. Yến gia đèn đuốc trưng cả đêm, đến khi mặt trời mọc cũng chưa tắt. Yến Minh Châu khóc từ nửa đêm cho tới Hoa hậu Trúc Diễm ly hôn ông xã doanh nhân sau 6 năm chung sống, nguyên nhân là gì? Dù đã cố hàn gắn mối quan hệ thế nhưng Hoa hậu Trúc Diễm và John Từ đã "đường ai nấy đi". Ba mẹ cho rằng, đàn ông tệ bạc mới không giữ nổi tổ ấm. Đàn ông cũ, từng trải như anh, như thỏi nam châm hút lấy tôi. Chúng tôi cưới được nhau vì tôi mang thai. Tôi không lấy cái thai làm áp lực buộc ba mẹ chấp nhận, mà vì tình yêu đã già ngày, chuyện gì đến rồi Bố mẹ tôi tất nhiên rất buồn khi nghe tin tôi sẽ ly hôn. Khi tôi nói ra điều ấy, bố mẹ ngồi im lặng thật lâu. Cuối cùng bố bảo: "Kết hôn cũng là do con chọn, ly hôn cũng là do con chọn, bố mẹ không can thiệp chuyện này, cũng chẳng có lời nào để khuyên con. 9UkUgv. Truyện Ông xã, ly hôn đi!Chap 1 - Cô và anh cưới nhau là vì hôn nhân thương mại, ba cô và ba anh cũng là bạn bè trên thương trường đã lâu. Cô từ nhỏ đã sống ở Mỹ nên khi bị bắt cưới 1 người không quen biết cô dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận không phải vì hiếu thảo hay ngoan ngoãn mà là vì nếu cô không cưới ba mẹ liền không cho cô thừa kế tài sản Đêm tân hôn, anh bỏ cô ở nhà mà đi Bar đến 2h sáng, khi về còn nồng nặc mùi rượu trên tay còn ôm thêm 1 cô gái. Lúc này cô chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn họ lên phòng Sáng hôm sau, cô ả hôm qua được anh dẫn về xuống nhà hất mặt nhìn cô _ Tôi đói, cô mau xuống nhà nấu gì cho tôi ăn _ Tại sao lại là tôi? _ Anh Hạo nói cô chả là gì trong nhà này cả, chờ 1 thời gian nữa anh ấy sẽ ly hôn với cô thôi. Mau đi xuống nhà nấu gì cho tôi _ Được. Tôi đi Cô ả được quyền thích thú nhảy vọt lên phòng, còn cô chỉ nghiến răng mà mắng 1 câu _ Lấy nhầm chồng cmnr Lúc này, Quản gia Lý mới từ trong bếp bước ra nhìn cô tội nghiệp _ Thiếu phu nhân, người đừng buồn, để tôi nói bà chủ _ Đừng, bác đừng làm vậy. Con không muốn ba mẹ chồng con biết đêm qua anh Hạo đi Bar tới 2h sáng, lúc về còn dẫn thêm 1 cô gái, bắt con ngủ sô pha, sáng nay cô ấy đã nói rồi còn gì, 1 thời gian nữa, anh ấy sẽ ly hôn thôi Thiên Ân vừa nói vừa khóc, giọng tủi hờn, cô đưa tay lau nước mắt người ngoài nhìn còn sót thương, đặc biệt là ba mẹ chồng cô đang đứng trước cửa. Mặt Lâm Phu nhân không thể nào đen hơn được nữa nhanh chóng đi về phía cô _ Con dâu, thằng trời đánh đó nó dám làm vậy? _ Ảnh đâu có làm gì con đâu mẹ, ảnh không thương con thì thôi, mẹ thương con là con cảm ơn rồi. Mẹ, con về nhà ba mẹ con có được không? _ Không có đi đâu hết, thằng trời đánh này, hôm nay mẹ mà không dạy nó là mẹ có lỗi với cái tổ quốc này. Lâm Tuấn Hạo, mau dậy cho mẹ Sau đó là hàng loạt cảnh bạo lực 18+ mà con nít không nên nhìn thấy trên phòng. Haizz dám đùa với Hoàng Thiên Ân cô? Anh chưa đủ trình đâu Lâm Tuấn Hạo đang ngủ bị mẹ anh cho 1 trận bực mình bước xuống nhà, cô gái được gọi là vợ anh đang nấu ăn bưng ra thêm 1 phần ăn sáng rồi ngồi xuống cạnh anh _ Qua bên kia ngồi _ Em xin lỗi _ Con cứ ngồi đó, Thiên Ân là vợ con, con còn dám đối xử với nó như vậy, chết với mẹ _ Biết rồi, biết rồi. Mẹ ăn sáng đi Sau bữa sáng, Thiên Ân đến công ty anh làm thư ký cho anh, thật ra là vì là vợ anh nên cô chỉ muốn tới xem thử ông chồng Playboy của mình trong này có bao nhiêu nhân tình, làm ăn ra sao thôi. Còn những chuyện khác cô không quan tâm _ Làm không xong đống hồ sơ này không được tan ca, kể cả ăn trưa A à...con ả này không phải là con Hoài Liên lúc sáng bị mẹ chồng cô cho 1 trận sao? Bây giờ ở công ty dám ức hiếp cả cô? Được, nhân lúc đang rảnh rỗi, cô sẽ tốt bụng dạy thằng chồng, dạy luôn con tiện nhân này mới được _ Tại sao tôi phải làm trong khi lương là cô hưởng? _ Cô cãi tôi? _ Dám mắng cả tôi? _ Cô.... _ Cô cái gì mà cô, nhân tình thì an phận làm nhân tình, muốn leo lên đầu Hoàng Thiên Ân tôi * Chát* Lâm Tuấn Hạo không biết từ đâu xuất hiện cho cô 1 cái tát thẳng vào mặt rồi trừng mắt nhìn cô _ Là tôi muốn cô làm, cô mà còn lớn tiếng với Hoài Liên đừng trách tôi Dám đánh cả cô? Ok, chị cho cưng sống yên đến khi chị giải quyết xong cái đống này, ráng mà hưởng thụ đi. Anh yêu à! Truyện ông xã, ly hôn đi!Chap 5 chồng ơi, anh làm ơn ngoại tình giúp em - _ Tao dã tát cho 1 cái là see mother thấy mẹ mày bây giờ. Đi lẹ đi _ Thiên Ân sau lưng mẹ Lâm lên tiếng Bảo vệ cũng nhanh chóng lên đến kéo Hoài Liên đi. Vụ việc này nhanh chóng được giải quyết. Lâm Tuấn Hạo vừa có 1 xíu thiện cảm với Thiên Ân lập tức biến thành ác cảm. Sau sự kiện Hoài Liên bị đuổi khỏi công ty thì Thiên Ân đột nhiên có 1 nỗi buồn đến làm bạn. Bởi vì chồng cô không ngoại tình, không ăn chơi, đã vậy còn đi đúng giờ, về đúng bữa khiến cô buồn không thôi. Tại sao chồng cô không ngoại tình chứ? _ Chồng ơi, anh đâu rồi? - Thiên Ân bước vào phòng không thấy Tuấn Hạo liền lên tiếng gọi. Phải vậy chứ, phải ra ngoài kiếm gái mới đúng _ Anh đây Lâm Tuấn Hạo từ phòng tắm bước ra trên môi nở nụ cười yêu nghiệt _ Vợ kiếm anh à? Nhớ anh chăng? _ Ảo tưởng. Xuống nhà ăn cơm _ Vợ, vừa rồi còn kêu chồng ơi rất ngọt ngào mà bây giờ sao lạnh nhạt với anh vậy? _ Chồng à. Hay là anh tranh thủ ngoại tình được lúc nào hay lúc đó có được không? Chứ tui là tui muốn ly hôn lắm rồi. Anh tốt nhất là mỗi ngày 1 cô, mà 1 ngày 2, 3 cô cũng được chỉ cần họ ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi nhất định không để họ chịu thiệt thòi _ Vợ, sao em nhẫn tâm vậy? Anh chỉ muốn yêu thương em thôi mà. Anh biết lần trước ngoại tình hại em bị tổn thương nhưng em có cần đối xử với anh như vậy không? _ Ai biểu gần đây anh không chịu ngoại tình làm gì. Không thì anh kiếm cái gì cho tôi ly hôn anh đi. Nhưng không được đánh tôi nha. Tôi sợ đau lắm Đang thao thao bất tuyệt đột nhiên Thiên Ân nhận ra cái gì đó sai sai. À không quá sai. Sao hôm nay tên chồng dở hơi kia lại nói chuyện không những đàng hoàng mà còn rất ngọt ngào với cô vậy? Cô lập tức chạy ra mở cửa. Không có ai, nhưng bước lại vào phòng lại thấy Tuấn Hạo đang nói chuyện điện thoại với người nào đó mà hắn gọi là "ba vợ". Sau đó....à không có sau đó nữa ~~1 buổi tối nào đó ~ đây là cảnh giường chiếu 18- Lâm Tuấn Hạo từ phòng làm việc bước về phòng, nhìn đồng hồ đã chỉ đến con số 11 mỉm cười yêu nghiệt. Cô vợ này bày ra nhiều trò chỉ vì muốn anh ly hôn? Được, để xem ai nhiều trò hơn. Anh bước vào phòng thấy cô đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Còn cô vừa thấy anh đã vứt cho anh 1 cái gối _ Em làm trò gì vậy vợ? _ Cầm gối và sang phòng làm việc ngủ đi. Mau đi đi _ Anh có nói sẽ ngủ ở phòng làm việc sao? Hôm nay anh về ôm vợ ngủ _ Cái cái cái cái cái cái cái cái cái..... đã lượt bỏ n chữ cái _ Ngoan, lại đây anh ôm 1 cái nào Nhìn anh như con hổ đói đang chuẩn bị vồ mồi cô liền thấy không đúng. Vẫn có cái gì đó sai sai. Anh ta đâu có ưa cô, tại sao hôm nay lại dở chứng muốn ngủ với cô? Tần Mạc ôm Duẫn Nặc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng không có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống thật không ngờ, cô lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cô cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ anh đi như thế sao?Không!Tần Mạc không cam lòng, nắm lấy tay cô tiếp tục rầm rì “Lục Duẫn Nạc, không phải em muốn ly hôn sao? Được, vậy em với anh liền ly hôn đi, Duẫn Nặc!”Lục Tiêu Triết ở bên cạnh nghe thấy thế khổ sở cười một tiếng, lau đi nước mắt còn vương trên mặt, sau đó đứng dậy, túm lấy Tần Mạc hung hăng nện cho anh một Mạc không kịp đề phòng, lãnh trọn một cú đấm, anh nhìn Lục Tiêu Triết, khóe môi nở nụ cười rét đến thê lương như vậy, vô lực như vậy, anh cúi đầu, một lời cũng không tài nào nói ra được.“Tần Mạc!”, Lục Tiêu Triết tức giận nhìn thẳng vào anh, phẫn hận nghiến răng nói “Cũng vì cậu, bởi vì sự xuất hiện của cậu, mới hại con bé thay đổi, thảm hại đến nước này, cũng bởi vì cậu, con bé mới luân lạc tới tình cảnh ngày hôm nay, hiện tại mạng sống của em ấy chẳng khác gì chỉ mành trèo chuông lung lay sắp tắt, cũng chỉ vì cậu mà thôi.”Lục Tiêu Triết căm phẫn, vừa nói xong lại muốn đấm cho Tần Mạc một cú thì đột nhiên, lại thấy Duẫn Nặc đang nằm trên giường bệnh rì rầm luôn miệng lẩm bẩm “Tần Mạc… Tân Mạc…”Tần Mạc nghe thấy thế liền nhào tới cầm lấy tay của cô đáp lại “Anh ở đây, Duẫn Nặc , anh ở đây!”Cô vẫn không hề mở mắt, sắc mặt tới nhợt, mày chau lại thật chặt, giống như đang phải đau khổ tranh đấu điều gì, cả người không có chút khí lực nào.“Em thật đau, thật khó chịu, anh đừng bỏ em lại, em không thể rời xa anh được, em yêu anh, ông xã…”Cô thì thào rời rạc, thanh âm suy yếu phải dán sát tai đến gần sát mới có thể nghe thấy mà, lúc Tần Mạc, nghe được cô thốt ra hai chữ Ông xã’ kia, lòng liền đau sát mắt của anh đỏ ngầu , ngưng mắt nhìn cô thật sâu, nơi con tim truyền đến từng cơn đau đớn không dứt.“Anh sẽ không bỏ em lại đâu!” Anh hôn tay của cô, hai mắt mờ mịt mông lung, rồi lại nói tiếp “Nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn một chút gì đi, có được hay không?”Anh bê tới một bát cháo loãng đến, cố gắng cẩn thận đút cho cô, nhưng mới vừa đút vào trong miệng cô lại khó chịu phun hẳn bây giờ ngay cả nước có khi còn không nuốt được, đừng nói gì là cháo cô như vậy, Tần Mạc bó tay không còn biện pháp nào, rồi lại nghe thấy cô nói “Về nhà, đưa em về nhà.”Anh kinh ngạc đến sững sỡ, đặt bát cháo trong tay xuống, cúi người ôm lấy cô đáp “Được, anh sẽ đưa em về nhà, tất cả đều nghe theo em, vợ à, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta về nhà thôi.”Anh ôm lấy Duẫn Nặc, đang muốn đi ra ngoài phòng bệnh, lại bị Lục Tiêu Triết ngăn cản “Hiện tại con bé đã như vậy, cậu còn muốn mang nó đi đâu?”Tần Mạc không để ý tới chất vấn của Lục Tiêu Triết, vượt qua mặt anh đi ra cửa bệnh viện, người của anh đã sớm lái xe đến đứng chờ, ôm Duẫn Nặc lên xe, anh liền phân phó tài xế chạy thẳng về biệt thự ven đến nhà, lúc xuống xe, anh liền cởi áo vest của mình ra phủ lên người cô, rồi sau đó mới bế cô ra ngoài, đi vào nhà của bọn điều vừa bước vào cửa, đã thấy người giúp việc đi đến nói “Tiên sinh, có một vị tiểu thư đến tìm anh.”Tần Mạc đang bế Duẫn Nặc, ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, quả nhiên, người tới không phải là ai khác, chính là Thượng Vãn mặt của anh chợt trầm xuống, thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ kia một cái, bế Duẫn Nặc đi thẳng lên lầu.“Mạc!”Vãn Tịch thấy anh về liền vội vàng chạy tới, đứng ở sau lưng anh nói “Em tới vì muốn báo cho anh biết, Lục Chấn Thiên đã bị bức nhường ghế chủ tịch hội đồng quản trị rồi!”Bước chân của Tần Mạc thoáng chậm lại, nhưng chưa đến ba giây, lại bế Duẫn Nặc đi khỏi tầm mắt của Vãn giờ dù là bất cứ chuyện gì ở trong mắt của anh cũng không quan trọng bằng người con gái này. Cất điện thoại, anh để hành lý ở khách sạn, ra cửa đón xe đi đến nhà họ Nặc không nghĩ tới, anh thật sự sẽ tìm tới nhận được điện thoại của anh lần nữa, anh đã xuất hiện trước cửa của nhà họ Trác."Tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là tôi đi vào tìm cô, hoặc là cô ra ngoài gặp tôi."Vì không muốn ảnh hưởng đến Trác Quân, Duẫn Nặc liền chủ động ra ngoài gặp vừa nhìn thấy cô, cả khuôn mặt bao phủ một tầng hàn băng, tiến lên lôi cô rời Nặc không thuận theo, hất tay của anh ra "Anh muốn làm gì?"Tần Mạc nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt bén nhọn rét lạnh, đáp "Làm gì sao? Duẫn Nặc, đừng quên cô là ai?"Cô cười hỏi "Tôi là ai? Là vợ của Tần Mạc anh sao?"Anh thật sự không thể hiểu được, tại sao cô lại muốn như vậy?Có đúng là cô muốn lấy anh chỉ vì thích khiêu chiến ?Quả thật anh không tài nào tiếp nhận nổi một chuyện như vậy."Đi theo tôi."Anh đưa tay nắm lấy cổ tay của cô lần nữa, giọng nói không khỏi trở nên khàn Nặc liền hất tay của anh ra, từng bước lui về phía sau, cách xa anh nói "Tần Mạc, anh đi đi, tôi sẽ không quản ngươi, cũng xin anh đừng để ý tới tôi, nửa tháng sau, chúng ta sẽ gặp lại."Cô nói xong, xoay người lại muốn đi vào mắt của anh trầm xuống, hỏa khí bốc lên đến tận đuôi lông nhiên, anh chợt tiến lên nắm lấy tay của cô, kéo đi, rồi trực tiếp ném cô vào trong xe taxi."Này" Cô muốn xuống xe, nhưng đã không còn kịp phân phó tài xế trực tiếp lái xe đến khách sạn, sau khi lấy hành lý, liền nhanh chóng đến sân Nặc thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn bị anh bắt lên máy bay, bay đến Thái Lan, trạm đỗ thứ nhất trong cuộc hành trình trăng mật của bọn trong trí nhớ của cô, sau khi vừa tới Thái Lan, bố trí chỗ ăn ở xong, ngày hôm sau anh liền ném lại cho cô một câu nói, tiếp đó liền biến mất, nửa tháng sau, mới lại xuất hiện, cùng cô trở về hiện tại cho dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa, dù sao cô cũng không còn muốn ở cùng suốt thời gian ngồi trên máy bay, Duẫn Nặc vừa mệt vừa đói, cũng không biết mình ngủ vào lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, bên tai mới truyền đến giọng nói ôn hoà của Tần Mạc "Muốn ngủ bao lâu nữa? Đến nơi rồi."Nói xong, liền trực tiếp bỏ cô lại đó, đứng dậy rời Nặc dụi dụi mắt cho tỉnh táo, rồi đứng dậy đi theo phía khỏi sân bay, hai người liền đến thẳng khách sạn đã đặt phòng từ trước mới đến cửa phòng, điện thoại trong túi Tần Mạc đột nhiên lại vang lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, thần sắc đột nhiên tối điện thoại, anh cầm hành lý, mới vừa mở cửa còn chưa kịp đi vào, điện thoại di động lại vang vốn muốn tắt điện thoại trước, lại thấy Duẫn Nặc lạnh lùng cười một tiếng, đoạt lấy valy hành lý từ trong tay anh."Công việc của anh bận rộn, mau đi nhận đi!" Nói xong, không thèm quan tâm chút nào lập tức đi vào Mạc ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người nhận điện thoại."Chuyện gì?""Mạc, chắc anh cũng đến nơi rồi? Bây giờ em đang ở gian phòng bên cạnh, phòng số 3103, sắp xếp cho cô ta xong, anh tới đây có được hay không?"". . . . . ." Ánh mắt của Tần Mạc tối lại, cất giọng lạnh như băng đáp "Sao em lại đặt phòng ở chỗ này?"Phòng của anh và Duẫn Nặc chính là phòng số 3102, cho nên cô ta đặt phòng 3103?"Sao vậy? Không phải là em vội vã muốn gặp anh sao? Nếu anh không hài lòng, vậy em lập tức sẽ đi ngay.""Được rồi, phòng cũng đã đặt , chờ anh đi!"Cúp điện thoại, anh sải bước đi vào Duẫn Nặc nằm trên ghế sofa, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, anh liền đi tới, từ trên cao nhìn xuống nói "Cô muốn ăn chút gì không?"Duẫn Nặc không rảnh mà đáp lại, lập tức ngồi vì để anh ta bỏ mình lại, còn không bằng cô bỏ anh ta lại trước .Thấy cô rời đi, Tần Mạc không vui vội vàng tiến lên ngăn lại "Cô đi đâu vậy?""Đi ra ngoài ăn gì đó, muốn đi cùng sao?" Nguồn convert tangthuvienEdit cáoCô —con người đầy tục khí, tôn thờ tiền bạc, tình cờ trở thành nhà giàu mới nổi— Hạ Tiểu Hoa, không có dù chỉ là một chút khí chất của tầng lấp thượng lưu gì cả. Cô được mệnh danh là nhà thiết kế vàng, sở hữu đến tám trợ lý, bản thân cô thì nổi tiếng cả ngày chỉ thích quát mắng người khác. Tất cả điều này đều không cản trở quá nhiều đến tầm mắt của cô, cô vẫn rực rỡ và lộng lẫy được gả cho vị thế gia công tử, cực phẩm thượng lưu— Diệp cô dâu ăn cơm thì thích gác chân lên bàn, ngủ thì toàn chảy nước miếng, lại cộng thêm tật lắm mồm thích ba hoa chích choè, với những “phẩm chất đáng quý” kể trên tuyệt đối không thể là “ly trà” của Diệp công tử được 杯茶- bôi trà tâm của Diệp công tử đó Diệp công tử âu yếm yêu thích một người con gái khác, Hạ Tiểu Hoa ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một cô nàng ngây ngốc, nực cười nhà giàu mới nổi thôi. Vì thế, Hạ Tiểu Hoa mệt mỏi, cô lựa chọn bị knock-out ——Bổn tiểu thư phải ly hôn!Diệp Hy lại nói “Hạ Tiểu Hoa, dựa vào cái gì mà em nói sẽ không thương sẽ không yêu nữa? Người nào cho phép em không yêu nữa?” Hắn phát hiện cái chén này bị hắn rót “trà” lạnh đối xử lạnh nhạt vắng vẻ đó ấy thế mà không thể ngờ được lại vô cùng ngon miệng hợp khẩu vị hắn… Vì thế cho nên, lúc này đây làm sao có thể thả cô đi được?

ông xã ly hôn đi